Thịt bò Mỹ – biểu tượng của nông nghiệp công nghiệp – đang là "mồi lửa" mới trong căng thẳng thương mại Mỹ - EU
11/05/25
![]() |
Cắt thịt bò tại một trong những nhà máy sản xuất Dierendonck ở Veurne. Ảnh: Jim Huylebroek/ The New York Times |
Từ Brussels đến Paris, những miếng bò hormone-free đang trở thành biểu tượng cho một lối sống, một hệ tiêu chuẩn, và một cuộc đấu tranh nảy lửa trong các bàn đàm phán thương mại giữa Mỹ và Liên minh châu Âu.
Với Tổng thống Trump, thịt bò Mỹ là “beautiful beef” – ngon, rẻ, sản xuất quy mô lớn, và xứng đáng hiện diện nhiều hơn trong siêu thị châu Âu. Nhưng phía EU, tiêu chuẩn vệ sinh thực phẩm lại là “lằn ranh đỏ” không thể thương lượng.
“Họ ghét bò của chúng tôi vì bò của chúng tôi quá đẹp,” Bộ trưởng Thương mại Mỹ Howard Lutnick tuyên bố.
Mỹ muốn gì – Châu Âu chịu đến đâu?
Trong khuôn khổ các cuộc đàm phán để tránh cuộc chiến thuế quan, Mỹ yêu cầu EU:
- Mở cửa thêm cho thịt bò và gà Mỹ (bao gồm cả thịt rửa axit).
- Mua thêm khí tự nhiên hóa lỏng (LNG) và xe tải Mỹ.
- Hạ thuế nhập khẩu ô tô về 0%.
- Nới lỏng quy định số và điều chỉnh thuế tiêu dùng.
Phía châu Âu sẵn sàng nhượng bộ ở nhiều điểm – đã đồng ý mua thêm khí LNG, tăng mua sản phẩm nông nghiệp như đậu nành, và gỡ bỏ thuế ô tô. Nhưng họ kiên quyết nói không với thịt bò nuôi hormone và gà rửa axit, dù các chuyên gia Mỹ cho rằng rủi ro sức khỏe là tối thiểu.
“Tiêu chuẩn thực phẩm, sức khỏe và an toàn của EU là bất khả xâm phạm,” phát ngôn viên Ủy ban châu Âu Olof Gill khẳng định.
Chênh lệch mô hình nông nghiệp – gốc rễ của xung đột
Mỹ có khoảng 2 triệu trang trại, phần lớn quy mô công nghiệp. EU có tới 9 triệu nông hộ, chủ yếu là nông trại gia đình, sống dựa vào trợ cấp và chính sách bảo hộ. Thịt bò Mỹ rẻ hơn vì nuôi bằng hormone tăng trưởng và sản xuất quy mô lớn. Nếu EU mở cửa, ngành chăn nuôi nhỏ lẻ châu Âu sẽ khó trụ vững.
Hiện tại, EU đã cho phép nhập khẩu một lượng thịt bò Mỹ không dùng hormone mà không bị áp thuế. Nhưng Mỹ cho rằng quy mô đó không đáng kể và không phản ánh đúng năng lực xuất khẩu của ngành nông nghiệp Mỹ.
Các sản phẩm như thịt gà Mỹ cũng vướng rào cản: dù đã không còn dùng clo, thay bằng dung dịch axit nhẹ, EU vẫn kiên quyết giữ nguyên hàng rào kỹ thuật – không chỉ vì lý do sức khỏe, mà còn do áp lực cử tri và truyền thống tiêu dùng.
“Người tiêu dùng châu Âu không chấp nhận thịt sản xuất bằng công nghệ rẻ tiền, dù an toàn,” ông Dominique Chargé – Chủ tịch Liên hiệp Hợp tác xã nông nghiệp Pháp – nhận định.
Chiến lược "giữ truyền thống" và bài toán cạnh tranh công bằng
Ở Bỉ, đầu bếp – nghệ nhân thịt bò – Hendrik Dierendonck vận hành một nhà hàng Michelin phía sau lò mổ gia truyền. Ông chỉ mua bò cỏ không hormone, mỗi giống bò gắn với một vùng terroir như rượu vang. “Tôi thích bò Mỹ, nhưng không thích quá nhiều,” ông nói. “Vì tôi cần giữ hương vị bản địa.”
Từ góc nhìn của nông dân châu Âu, đây là cuộc chiến công bằng: nếu họ bị cấm dùng hormone, sản phẩm nhập khẩu cũng phải tuân thủ quy định tương đương.
Thăm dò dư luận EU năm 2020 cho thấy gần 90% người dân đồng tình rằng nông sản nhập khẩu phải tuân thủ tiêu chuẩn môi trường và phúc lợi động vật của EU.
Nếu đàm phán đổ vỡ, EU có thể tăng thuế trả đũa lên thịt bò, thịt heo, đậu nành và cả… bourbon – một danh sách đã được công bố trước.
Doanh nghiệp châu Âu cũng đang chịu sức ép kép: vừa phải bảo vệ giá trị văn hóa, vừa chống chịu sức ép thương mại từ Washington.
Trong bối cảnh đó, thương mại thịt bò không còn đơn thuần là chuyện ẩm thực, mà là biểu tượng của cuộc va chạm giữa hai nền văn minh nông nghiệp – hai hệ giá trị kinh tế.
shared via nytimes,